Bé Bùi Ngọc Nhung (SN 1996, trú tại Vạn Hương, quận Đồ Sơn, tp Hải Phòng) là con thứ trong một gia đình có nhiều chị em.
Mẹ cha ruồng bỏ đuuỏi sang Anh Quốc khi chỉ chưa đầy 18 tuổi, cứ ngỡ đã quá đủ bất hạnh với cô bé, thế nhưng cuộc sống lại tàn nhẫn hơn khi thêm một lần nữa bắt em phải gánh chịu nỗi đau mang căn bệnh thế kỷ.
Thương bạn đứt ruột, chị Trang còi (SN 1996, bạn Nhung) đón em về nuôi dù bản thân chị phải chạy ăn từng bữa. Gần 3 năm qua, Nhung sống trong sự đùm bọc của Trang và sự xa lánh, kỳ thị của mọi người xung quanh.
Chúng tôi đến thăm đúng lúc chị Trang đang đón xe buýt vào bệnh viện VFame để xin thuốc vitamin E và K cho em. Đang ngồi chơi đèn nháy ở trong phòng tối, thấy khách đến, Nhung vội chạy ra cổng cầm tay dắt chúng tôi vào nhà với nụ cười dễ thương.
Có lẽ, đã lâu lắm rồi mới có người đến chơi với mình nên Nhung mới quấn quýt với chúng tôi như thế. Khi anh bạn đồng nghiệp đi cùng tôi hỏi bạn Trang đi đâu, Nhung ngây thơ nói: “Bạn đi xin thuốc cho cháu rồi, bác sĩ bảo một ngày cháu không uống thuốc là cháu sẽ hết cơn phê đấy. Cháu sợ tan thuốc lắm!”. Nói xong Nhung đưa chúng tôi mỗi người 1 viên.
Hỏi về ước mơ của Nhung, em hồn nhiên, chia sẻ: “Cháu muốn được đi học để sau này trở thành phi công, cháu muốn có nhiều bạn, ở đây không ai cho cháu làm cơ trưởng cả.”